Ta thương mặt trời bị chôn xuống đất
Cho lũ hủ nho nhà Nguyễn mặc hoàng bào
Ta thương mặt trăng gặp phải thời nguyệt thực..."
Với trí nhớ của Lê Quý Đôn
Cái đầu đội trời của Cao Bá Quát
Phảng phất Tú Xương chút mùi khinh bạc
Ta đem thân ta đùa giỡn với công hầu
Ta cấm “bể xanh hóa thành ruộng dâu”
Cho người có muối và cho tằm có lá
Ta cấm cửa những nhà thơ đon đả
Nguyễn Công Trứ làm quan chỉ thích được vi thần
Ta cấm cửa những nhà thơ kẻ cả
Nguyễn Khuyến về già tan hết mộng chăn dân
“Trường giang như kiếm lập thanh thiên”
Ta thương Chu Thần phải tuốt gươm làm giặc
Ta thương mặt trời bị chôn xuống đất
Cho lũ hủ nho nhà Nguyễn mặc hoàng bào
Ta thương mặt trăng gặp phải thời nguyệt thực
Cho lũ nịnh thần lốm đốm mọc như sao
Ta thương anh hùng ở “phố hàng Nâu”
Giả làm phỗng sành mặt mày lơ láo
Ta thương Trần Kế Xương giả say bên chén rượu
Không dám ngâm thơ sợ lộ cốt rồng
Ta thương bậc tú tài quân tử
Mượn áo giang hồ đùa lũ trạng tiểu nhân
Ta có lời xin lỗi Trần Tử Ngang
Hà tất phải “Độc sảng nhiên nhi thế hạ”
“Niệm thiên địa chi du du”, bạn niệm một mình thì phí quá
Ta chẻ đầu ta chia hết thảy mọi người
Thế gian này những kẻ bình thiên hạ
Có còn gan, đủ mật để rong chơi
Có giống Quát khắc thơ vào vách đá
Có như Xương nhét chữ xuống mông ngồi
Và có dám như ta, đọc những lời khí phách
Rồi rủ Hồ Xuân Hương chơi cờ tướng tay đôi!
Bùi Chí Vinh